Bố Long Pê Nờ

Ngày mới vào HiPT, nó tò mò lắm về cái “chú” có phòng làm việc nằm ở dãy phòng riêng bên phải từ cửa chính đi vào, ngang hàng với Tổng Giám đốc và Chủ tịch HĐQT thời đó. Chú ấy là Phan Như Long – nguyên Trưởng ban Kiểm soát của Công ty.

Đầu tiên, nó chẳng hiểu vì sao mà mọi người lại yêu quý chú đến vậy. Thời ấy, ở HiPT có ba người nhiều tuổi nhưng chỉ có chú là được các HiPTer trẻ tuổi yêu mến gọi bằng danh từ quá đỗi thân thiết – “Bố”.

Giải vàng thân thiện

Một đứa chuyên viên mới toe như nó ít dịp được làm việc trực tiếp với các “đầu não” của Công ty, và hoàn toàn chẳng có cơ hội được giao lưu trong công việc với một Trưởng ban Kiểm soát. Thế nên, lúc đầu, nhìn dáng đi đạo mạo, một khuôn mặt khá nghiêm nghị và cái cảnh “ra đóng vào mở, khóa im ỉm” (cửa phòng riêng) của chú, nó vội rụt vào vỏ ốc, chỉ biết cười chào bẽn lẽn cho… phải phép mỗi khi gặp chú. Và cũng chẳng biết tự khi nào, nó trở nên hòa nhập cùng đám đông yêu mến “Bố Long”.

Giọng nói vang vang, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, là điều đầu tiên mà nó ấn tượng về bố Long. Chẳng cần bọn trẻ tuổi và những đứa mới vào phải bắt chuyện làm quen trước, chỉ cần chào to mỗi khi gặp thì lập tức Bố sẽ… bắt sóng ngay. Và đứa nào được Bố quý thì tha hồ mà nhận “bắt tay” và “ôm vai” từ Bố – cái việc mà cánh đàn ông tầng 4 vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ với Bố.

Một ngày làm việc của Bố thường bắt đầu bằng màn… chào hỏi. Sau khi vào phòng riêng, Bố thường ghé qua cái phòng tổng hợp đối diện để “chào buổi sáng” những đứa đi làm sớm. Khi ấy, Bố sẽ cẩn thận đi từng bàn làm việc, trò chuyện dăm ba câu với từng đứa một. Mỗi đứa in dấu trong bố theo một kiểu riêng, đứa thì “bom nổ chậm”, đứa thì “củ rong riềng”…, nhưng chúng nó bao giờ cũng được nghe câu cửa miệng của Bố: “Thế nào, dạo này có gì mới không?”. Tần suất “có gì mới” trong câu hỏi của bố Long lặp lại trong vòng 24 giờ, thế nên chẳng mấy khi nó và đồng bọn có dịp được trả lời Bố.

Bố Long là người quảng giao, quan tâm tới mọi người. Từ tầng 1 cho tới tầng 5 của tòa nhà HiPT, ngoài những bộ phận thuộc HiPT thì bố đều thân quen với những đơn vị thuê văn phòng của HiPT. Cứ mỗi khi những đơn vị ấy có Sếp mới, cần đi chào hỏi “chủ nhà HiPT” thì y như rằng họ lại phải viện tới sự trợ giúp của Bố cho khởi bỡ ngỡ, xa lạ. Điệu cười hề hề của Bố khiến cho bất cứ cuộc nói chuyện nào cũng trở nên vui vẻ, sống động. Nó đã hai lần chứng kiến Bố ra tay hóa giải cuộc tranh luận nảy lửa giữa các “ông to”, “bà lớn” tại HiPT. Không khí lúc ấy có thể ví ngang với bầu trời nặng chịch những đám mây đen, chỉ chực chờ một cơn gió lớn là có thể đổ sập mưa xuống. Thế nhưng, điều đó đã không có cơ hội xảy ra bởi sự có mặt của Bố trong cuộc họp và màn “xua mây” đúng lúc.

HiPT Master Chief

Bố Long sành ăn thì đã rõ bởi Bố luôn được mời làm Ban Giám khảo các cuộc thi ẩm thực tại HiPT. Thế nhưng, tài nghệ nấu nướng của bố thế nào thì không phải ai cũng biết. Bố tự nhận mình nấu ăn ngon hơn bà xã nên thường “lăn vào bếp”.

Bố nấu ăn công phu và cầu kỳ lắm, phong cách như ngoài nhà hàng, khách sạn chứ không phải sở trường rau luộc – trứng luộc – thịt luộc hoặc fast-food mỳ tôm úp như các ông chồng vẫn thể hiện. Nó nhớ mãi món “trứng cá rô đồng kho” có lẽ chỉ có ở bếp nhà bố Long, cái món mà bố quảng cáo: “Ăn vào trẻ, đẹp, bổ dưỡng lắm đấy”. Bố còn “bồi” thêm: “Bố đặt mua nửa tạ cá rô đồng, nhờ người ta mổ cá rồi cho họ hết cả phần thịt và xương, bố chỉ lấy phần trứng. Trứng đó đem về chần qua nước sôi thả sẵn gừng, riềng cho bớt vị tanh rồi mới đem đi kho với các loại gia vị. Làm như vậy, món trứng sẽ rắn chắc mà ăn vẫn dẻo, bùi thơm ngon”. 30 giây dành cho quảng cáo đã hết, Bố hẹn hôm sau sẽ đem đến cho cả bọn nếm thử.

Hôm sau, nhìn thấy lọ trứng cá rô đồng của Bố, cả bọn háo hức lắm. Mỗi đứa khi ấy được một nửa thìa cà phê bởi cá rô đồng thì bé lắm và trứng của nó thì còn bé hơn nhiều. Trải qua nhiều công đoạn nấu nướng, cái trứng còn ngót lại tí ti. Và câu chuyện hậu kỳ của món trứng cá rô đồng thương hiệu bố Long khiến nó và đồng bọn cười đứt cả ruột. Được nửa thìa trứng, nàng MaiPTĐ nhất định không ăn mà bỏ vào cặp lồng cơm trưa để chiều mang về cho cu con mới hơn 1 tuổi thưởng thức. Ấy thế nào, buổi chiều loắng ngoắng, nàng lại… để quên cái cặp lồng ở công ty. Thế là xôi hỏng bỏng không.

Một lần nọ, bố lại khoe món tôm sốt phô mai, xong bố bảo 4 đứa bữa trưa mai chỉ cần mang cơm trắng đi, bố làm cho ăn thử. Hôm sau, một hộp tôm và một hộp gà chờ sẵn chúng nó nhưng run rủi thế nào, hai đứa lại đi vắng và chỉ còn lại hai đứa với một bữa no nhớ đời. Chúng nó đánh chén sạch bách hai hộp đồ ăn của bố và bỏ thừa nguyên phần cơm trắng tự mang đi với lý do: “Phải dành bụng ăn món ngon, chứ cơm thì ngày nào chẳng hai bữa đều như vắt chanh”. Cho đến bây giờ, sau hơn một năm nếm tôm sốt phô mai, một đứa vẫn còn thèm thuồng.

Ngoài những món dễ ăn và nguyên liệu mang tính phổ biến thì bố Long cũng là chủ sở hữu của những món ăn khù khoằm có 1-0-2. Đó là món kho vuông vuông đen đen khiến lũ chúng nó chịu chết khi nếm hết miếng nọ đến miếng kia mà vẫn không phát hiện ra nguyên liệu là… cùi gấc. Rồi thì món muối vừng có nêm thêm hạt bí, món cá kho vừng… Cũng phải nói thêm rằng bố ăn uống rất khoa học, không ăn nhiều, không ăn mặn và luôn tìm đến những thực phẩm tốt cho cơ thể.

“Thày lang”, “thày tử vi”, “ông tơ”

Bố có hai “ngón nghề” là bấm ngày và bắt mạch được tụi trẻ khai thác triệt để. Cứ mỗi lần HiPT tổ chức các sự kiện lớn, nhất là những sự kiện phải di chuyển đến các địa điểm xa xôi hay có tí tính chất nguy hiểm thì cái bọn tổ chức luôn phải nhờ bố “bấm ngày”. Lúc đó, bố sẽ chọn cho vài ba ngày đẹp, khởi hành may mắn để chúng nó chẳng còn phải lăn tăn gì nữa. Bố cũng là ông “thày lang” được những mấy chị “đeo balô ngược” của tầng 4 tin tưởng. Muốn biết bé con khỏe hay không, “giống” bố hay “giống” mẹ thì bà bầu chỉ cần đặt lịch với bố Long. Tất nhiên, phỏng đoán giới tính mà Bố đưa ra có độ chính xác 50-50 (nếu 100% thì chắc Bố bỏ nghề kiểm soát lâu rồi).

Bố là người “mát tay” với thành tích gắn kết 48 cặp đôi, trong đó có rất nhiều HiPTer. Tầng 4 có mấy “quả bom tạ” đều gửi gắm cả thảy cho Bố, những mong có ngày Bố tìm được “vung” úp vừa. Cũng chẳng biết ông tơ “mát tay” này đã làm chủ hôn được bao nhiêu lần, nhưng chắc chắn rằng Bố là người nhận được nhiều thiệp hồng nhất HiPT này. Mà rất hiếm khi thấy bố xuất hiện ở tiệc cưới bởi bố ăn uống thanh tịnh lắm nhưng bố luôn chu đáo gửi quà cho các tân lang, tân nương.

Có thật là bố nghỉ hưu?

Cái tin bố Long nghỉ hưu “rò rỉ” từ trước Tết âm lịch. Sau Tết, nó vẫn thấy bố xuất hiện đều đều ở HiPT. Qua Đại hội Cổ đông tháng Tư, đến tháng Bảy, nó vẫn thấy bố đều đều xuất hiện. Hôm tham dự Lễ Sơ kết 6 tháng đầu năm 2013 của HiPT, thấy Ban Tổ chức làm tiệc chia tay bố Long về nghỉ hưu, nó cũng có tí buồn nhẹ (hưởng ứng trào lưu “có tí *** nhẹ” của cư dân Facebook). Thế nào mà sau cái hôm ấy vẫn thấy Bố ngày ngày có mặt ở HiPT với phong cách hoàn toàn mới: balô đen + sơmi hồng Hàn Quốc hay sơmi vàng chanh trẻ trung. Chả có nhẽ bố Long sắp quay trở lại, lợi hại gấp nghìn lần?

Vừa viết dứt câu, nó bỗng thấy đâu có tiếng vang vang. Ngoảnh cổ ra đằng sau, nó thấy Bố đã bước vào gần tới cửa phòng. Thôi thôi, nó phải đóng ngay cái file word này lại kẻo chốc nữa Bố vỗ vai nó hỏi “Thế nào, dạo này có gì mới không?” mà lại nhìn thấy tên trên màn hình thì “nghĩa lộ” hết cả bí mật.

Mẹ Nhộng